hắc kim cổ đao

Trong Các Chỉ Số Thần Số Học được tính toán cho riêng bạn, chúng tôi tính toán Chỉ Số Đường Đời, Kim Tự Tháp Thần Số Học, Biểu Đồ Sức Mạnh Của Bạn, & 26 chỉ số khác để tìm ra. Tại sao những sự việc thường xảy ra với bạn. Những khía cạnh tiềm ẩn trong tính cách của bạn, cơ hội trong tương lai Akuoumaru Thợ Săn Hẻm Tối Đoản Đao Amenoma Cung Amos Nhược Thủy Phong Ưng Kiếm Hắc Anh Thương Hắc Nham Phỉ Ngọc Hắc Nham Trường Kiếm Thương Hắc Nham Hắc Nham Trảm Đao Cung Hắc Nham Kiếm Huyết Rồng Hủy Diệt Con Thoi Chu Sa Cung Thép Lãnh Nhẫn Lưu Nguyệt Châm Kiếm Sắt Đen Thương Quyết Chiến Gậy Thu Phục Tuyển tập Tân Cổ Giao Duyên - Đám Cưới Trên Đường Quê Minh Cảnh , Lệ Thủy , Thanh Kim Huệ , Tấn Tài , Minh Vương . Dân Ca Nghệ An Tiến Dũng , Lệ Thanh . Tân Cổ Giao Duyên - Mười Thương Minh Cảnh , Tấn Tài . Tiếng Hát Phi Nhung Hắc Sa Thôn Huyết Hận Minh Phụng , Lệ Thủy , Thanh Sang . Phố hắc ám. Sherlock Holmes. Kim Cổ Kỳ Nhân Trung Hoa. Tả Bá Đao, Dương Dốc Ai. Tả Bá Đao, Dương Dốc Ai. Đỗ Thập Nương . Đỗ Thập Nương . Mảnh gương Trung liệt. Mảnh gương trung liệt Mối ơn thầm. Tài liệu không có tiêu đề. Tình Bằng hữu Nhìn vào màu sắc quả đào. Không phải quả đào cứ hồng hào, đỏ thẫm thì sẽ ngọt. Đào có màu đỏ là do được nhận đủ ánh sáng. Bạn nên chọn những quả đào màu vàng hồng đều, hơi đỏ là chuẩn nhất. Chọn đào đỏ hồng là đúng, tuy nhiên màu đỏ của đào ngon Site De Rencontre Franco Russe Gratuit. Loại Trọng KiếmThứ hai ST Bạo KíchThanh kiếm hắc nham chắc cứng sắc bén, toàn thân có màu đen sốTinh luyệnSau khi đánh bại kẻ địch, tấn công tăng 12%, kéo dài 30s. Hiệu quả này cộng dồn đến 3 tầng, CD mỗi tầng độc liệu thăng thiên4Sự Chuyển Dời Của Biển Sương Mù Thất Tinh Lỗ Vương Cung Theo ý kiến cá nhân thì mình thấy quyển 1 mở đầu khá nhẹ nhàng, giúp người đọc dễ dàng hòa nhập theo câu truyện của Ngô Tà. Từng nhân vật xuất hiện khá ổn, mỗi người một nét riêng. Nhất là nhân vật Tiểu Ca xuất thân khá bí ẩn, bên cạnh là Hắc Kim Cổ Đao. Không giống như phim, Nguyên tác không có bạn High Thiếu hay Trần Thừa Trừng vớ vẩn gì gì đó , mà xuất hiện hai nhân vật khác. Nhân vật xuất hiện trong quyển 1 Ngô Tà nhân vật chính của tuyện, là chủ một cửa hàng bán đồ cổ ở Hàng Châu, Trung Quốc. Có ông nội là thổ phu tử trộm mộ nổi tiếng ở Trường Sa năm xưa, thuộc Nam Phái. Khá am hiểu về sử học, đồ cổ và kiến trúc. muốn tìm hiểu rõ hơn các bạn hãy tra Google nhé Tiểu Ca nhân vật bí ẩn, mua lại Hắc Kim Cổ Đao Long Tích Bối từ Ngô Tam Tỉnh. Rất thông thạo về cổ mộ. Xuất quỷ nhập thần, tiêu diệt bánh tông, huyết thi, thi biệt,… dễ như trở bàn tay. Cực soái, cực ngầu >< Ngô Tam Tỉnh chú Ba chú của Ngô Tà, trộm mộ có thâm niên, có thể gọi là “ trời sinh đạo mộ tặc”. Hiện giờ cũng bán đồ cổ. Phan Tử người của chú Ba, từng là quân nhân. Khỏe mạnh, gan dạ. Bàn Tử một tên trộm mộ thuộc Bắc Phái, gặp bọn Ngô Tà trong Thất tinh Lỗ Vương cung khi dạo ma cả bọn. Tuy béo nhưng thẳng thắn, nhanh nhẹn, rất mạnh và theo mình thì khá hóm hình. Vương Minh người làm trong cửa hàng của Ngô Tà. Đại Khuê người của chú Ba Ngô Tam Tỉnh. Nhát gan, ham tiền, thể lực khá tốt. Gã răng vàng người đưa cho Ngô Tà sách lụa. Lão Dương chỉ được nhắc đến tên gã răng vàng được lão Dương giới thiệu đến chỗ Ngô Tà chưa xuất hiện trong quyển 1. Bạn thân của Ngô Tà, hiện đang ngồi tù. Tên đánh xe và tên lái thuyền giả vờ giả vịt để lừa người khác, chủ ý là giết người cướp của. Sau tên lái thuyền chêt trong động xác. Lư Đản Đản con chó được nuôi bằng xác chết, có mùi rất hôi. Về các thắc mắc như Bánh Tông ma là gì? Thi biệt là gì? Tầm long điểm huyệt là gì? Nam – Bắc phái là gì?…trong truyện đều ghi chú rất rõ nên mình cũng không nói nữa. Tất nhiên là mình cũng không thể tóm tắt lại cả câu chuyện nên mình chỉ nêu suy nghĩ về một số chi tiết thôi. Mà giờ mình đã đọc sang quyển 4 rồi nên cũng không nhớ rõ từng chi tiết một mà kể nữa. Các phần sau sẽ cố gắng viết cái này trong khi đọc truyện để bám sát nội dung hơn nhé!J Ok? Vì ảnh hưởng của phim nên khi đọc truyện thấy rất khác, kiểu như một thế giới khác vậy. Thế giới Đạo Mộ chứ không phải Hộ Mộ. Ngô Tà tính cách cũng tốt nhưng không phải kiểu “thánh nữ” như trong phim. Nói chung là từ lúc bắt đầu các chi tiết đều rất chân thật chứ không ảo tung chảo đâu, hihi. Mình khá thích cảnh trong động xác, nhưng cũng chỉ hơi rợn rợn thui chứ không hẳn là sợ quá. Dù gì đây cũng không phải truyện kinh dị lắm nên các bạn cứ yên tâm mà đọc. Cảnh này là lần đầu tiên Tiểu Ca ra tay cứu mọi người bằng máu của anh. Qúa ư là ngầu luôn. Khi đọc cảm giác bạn Bánh Tông cũng đáng sợ hơn là trong phim. Khi Ngô Tà nhà ta nhìn xuống nước thì bạn ấy ở ngay sau lưng. Kiểu “ Hi! Tui là Bánh Tông đây!”… Cảnh Tiểu Ca nói chuyện với “ thứ” nằm trong quan tài cũng khiến mình ấn tượng. Cái nằm trong quan tài không sợ, lại thấy sợ Tiểu Ca mới lạ chứ. Anh được miêu tả là “cười khành khạch” mới ghê. Sau đó cả bọn tìm ra Thất Tinh Lỗ Vương Cung 7 cỗ quan tài. Mọi người có thể thấy bố cục của mộ huyệt ở sơ đồ dưới đây. Trên cùng bên phải là từ cửa mộ tiến vào, phòng có quan tài của huyết thi mà Tiểu Ca nói chuyện với ổng chính là ở đây. Tiếp theo là hành lang dài dẫn đến 7 cỗ quan tài xếp theo chòm sao. Bên cạnh bạn có thể thấy đạọ động được đào thông ra hành lang. Đường đứt nét ở hành lang dẫn đến nơi Ngô Tà, Phan Tử và Bàn Tử chiến đấu với hàng trăm con thi biệt. Phần Bàn Tử xuất hiện thì thôi rồi. Ban đầu cứ tưởng quỷ hay ma gì đó. Tự dưng có thêm một cái bong không biết của ai, hỏi bạn có sợ không. Cái ông này xuất hiện cũng phải dọa người ta một trận mới chịu. Đây là cổ mộ chứ có phải nhà ổng đâu mà đội chum sành lên làm gì, tính dùng làm mũ bảo hiểm chắc. Trong quyển một, phần khiến mình sợ nhất lại là khi Ngô Tà lạc mất mọi người. Nghĩ xem, trong một nơi tăm tối đáng sợ như vậy lại chỉ có một mình, thật khủng khiếp. Giờ mới thấy phục Bàn Tử, toàn đi đổ đấu trộm mộ một mình. Qủa thật Phan Tử quá là anh dũng, sẵn sang hy sinh mình để cứu Tiểu Tam Gia Ngô Tà. Đọc cảnh đám thi biệt cắn xé anh, chui cả vào mồm và bụng anh, đau long quá L May mà có Tiểu Ca nhảy từ đâu ra cứu. Cái cách anh nhảy xuống, chứ không phải rơi xuống, khiến mấy con thi biệt chạy toán loạn. Trời ơi, có thể ngầu hơn nữa không??? Trả lời Có thể. Vâng, quả thật anh Bàn Tử không chịu ngồi yên chút nào. Đang trong lúc nguy cấp, ma quỷ sắp nhào đến, Muộn Du Bình bảo phải yên lặng, vậy mà anh còn làm cái “ BỦM” má ơi!!! Giờ này mà còn đánh r-m được, sợ thật. Cửu đầu xà bách thực ra là một cái cây, ban đầu mình tưởng lợi lại lắm, hóa ra cũng chỉ treo ngược người ta nên mà thôi. Quan trọng nhất là để giấu quan tài bên trong. Cảnh Ngô Tà và Bàn Tử bị xác hồ ly mắt xanh gây ảo giác cũng rất hay. Hay ở chỗ chú Ba từ đâu ra nói đã nhìn thấy xác Bàn Tử nên đây hẳn không phải là Bàn Tử. Lúc đó quả thực mình không hiểu gì luôn, còn tưởng BT là quỷ thật, hóa ra tất cả chỉ là Hư cấu. May cho Ngô Tà là vô tình ăn được Kỳ Lân Kiệt một loại thuốc quý nên mới thoát khỏi ảo giác. Sau này cũng nhờ nó mà máu có thể trừ bọ trở thành bình diệt côn trùng di động giống như máu của Tiểu Ca. Mình rất thích thú khi thấy Ngô Tà lấy được chìa khóa ngọc và hộp tử kim từ nữ thi và hồ ly mắt xanh. Cuối cùng thì cũng có cái gì đó mang về rồi. Tiểu Ca trở lại rồi! Hú hú! Anh đi biệt tích va trở lại cực cool với cái đầu của huyết thi. Thật là, cứ làm mình đau tim là sao? Hình xăm Kỳ Lân xuất hiện lần đầu tiên đây. Về phần mở quan quách, tìm thấy xác “chưa chết” cũng không có gì đáng nói. Bộ giáp ngọc hiếm thì hiếm đấy, nhưng quéo mang về được, hehe. Hộp tử ngọc giải thích cho mọi người một phần về cuộc đời của Lỗ Thương Vương, nhưng phàn chính lại do Tiểu Ca giải đáp. Bí ẩn đần được hé lộ, Thiết Diện tiên sinh mới là người nằm trong quan quoách. Nhưng Lỗ Thương Vương thật đâu thì chẳng ai biết. Tạm biệt Đại Khuê, anh xuất hiện chưa được bao lâu nhưng đã phải ra đi vì một lý do quá phũ Đập chết muỗi, à nhầm thi biệt chúa. Thôi thì ra di yên lành đi, lại còn muốn kéo theo người khác làm gì. Không phải bọn họ không muốn cứu anh, mà là cứu không nổi. Khổ thân Ngô Tà, suýt bị anh hại chết theo. Cuối cùng cũng thoát khỏi cổ mộ. Điều đau dớn nhất là Tiểu Ca! Anh đi đâu rồi. Không một lời từ biệt vậy sao. Những người kia, sao có thể đốt lửa trong khi chưa biết Tiểu Ca đã lên được hay chưa? Thật là Nhẫn Tâm. Khi mọi thứ dương như đã trở lại bình thường thì sự việc không bình thường chút nào lại xảy ra. Sách lụa tơ vàng là giả, chú Ba đổ tội cho Tiểu Ca còn chưa biết rõ sự tình thế nào mà. Nói thật là mình không bao giờ nghi ngờ Tiểu Ca, từ đầu đến cuối. Sao lỡ đổ oan cho Muộn Du Bình của tui vậy? Hộp Tử Kim, chương cuối đây. Mình biết là cái hộp này rất quan trọng mà, Ngô Tà lấy được đúng là hên quá. Nhưng chìa khóa ngọc chỉ dùng để khóa, muốn mở phải dùng mã số. Ấy thế mà Thiên Chân biệt danh của Ngô Tà của chúng ta thông minh thiệt, vẫn còn nhớ dãy số trên thắt lưng của người Mỹ đã chết trong cổ mộ là 02200059 và dùng nó để mở hộp. Kết quả là mở được thật, trời ơi, bên trong hộp chính là…Hết mịa nó quyển 1. Bí ẩn Được rùi, đó là quyển 1, tựa “Thất Tinh Lỗ Vương Cung”. Sauk hi đọc hết mình có vài câu hỏi nảy ra trong đầu như sau Tiểu Ca! Huynh đi đâu? Mau trở lại đây! Xuất thân của Tiểu Ca? Tại sao chú Ba lại nghi ngờ Tiểu Ca? Trong Hộp Tử Kim là gì? Đám người tây làm việc cho ai? Xuống cổ mộ để làm gì? Lỗ Thương Vương thực sự là ai? Bây giờ xác đang ở đâu? Sách lụa tơ vàng là do ai tráo? Có phải thực sự là giả? Cứ tưởng sang quyển 2 mọi thắc mắc sẽ được gỡ bỏ. Ai ngờ lại càng rối hơn. Thật là phục Tam Thúc quá đi!!! Tiểu Ca Muộn Du Bình Giới thiệu sơ lược Trương Khởi Linh, một trong số các nhân vật chính trong tác phẩm “Đạo mộ bút kí” của tác giả Nam Phái Tam Thúc. Ngô Tà ngầm gọi anh là “Muộn Du Bình”. Từng sống ở một công xưởng làm ngọc thuộc vùng Thượng Tư, Quảng Tây, trước đây là cộng tác đắc lực của Trần Bì A Tứ, hiện tại cùng với Ngô Tà và Bàn Tử hợp lại thành bộ ba “Thiết tam giác” thông tin từ nguyên tác. Tên tiếng Trung Trương Khởi Linh Phiên âm nước ngoài Kylin Zhang Biệt danh Muộn Du Bình, Tiểu Ca Quốc tịch Trung Quốc Nghề nghiệp Trộm mộ Thông tin nhân vật Trương Khởi Linh là một danh hiệu riêng, xuất hiện thông qua “tuyển chọn” trong gia tộc, làm người thừa kế chính thức chức vụ trưởng tộc của thế gia trộm mộ – Trương gia. Ngô Tà cho rằng anh cũng đồng thời là người trông coi việc khâm liệm cho người trong Trương gia lâu. Sở trường Đánh nhau, đổ đấu, súc cốt công, dịch dung, đóng kịch được Ngô Tà ví như diễn viên điện ảnh đạt giải Oscar, trầm mặc, mất tích, ngẩn người, mất trí nhớ do hôn nhân cận huyết, nhìn trời, nhìn trần nhà, ngủ, mặt lạnh, thân thủ nhanh nhạy như bọ chét, cứu Ngô Tà nhiều lần nhất. Trình độ ngôn ngữ tiếng bánh tông cấp 8, tiếng Anh, tiếng Đức xem “Tàng Hải Hoa” để biết thêm chi tiết. [Có thể xem như] một vận động viên toàn năng. Tuổi Không rõ. Theo tác giả Nam Phái Tam Thúc khi trả lời phỏng vấn, tuổi thật của anh phải đến ba con số, nhưng sau đó Tam Thúc lại nói hôm ấy uống rượu nên không tính. Trộm đoán người trong Trương gia thường có tuổi thọ rất cao. Chòm sao Thiên Yết Bọ Cạp – theo như lời tác giả 😉 Chiều cao 180 cm chiều cao do tác giả Nam Phái Tam Thúc đặt ra trong Đạo mộ bút kí phiên bản truyện tranh Biệt danh Muộn Du Bình Ngô Tà ngầm gọi, Tiểu Ca tên gọi trên đường đi,Trương câm điếc , A Khôn tên gọi trước khi gặp Trần Bì A Tứ, Khởi Linh Trần Văn Cẩm gọi. Vũ khí + Hắc Kim cổ đao bị mất tại Xà chiểu quỷ thành, sau lại tìm được một thanh tương tự nhưng nhẹ hơn thanh cũ rất nhiều. + Máu có tác dụng xua đuổi trùng bọ, uy hiếp bánh tông, được bọn Ngô Tà xưng tụng là“Bảo huyết lão Muộn” “Bảo huyết lão Muộn” có thể tạm hiểu là máu xịn chất lượng cao độc quyền Muộn Du Bình = Đặc điểm Ngón giữa và ngón trỏ dài khác thường, mặt vô cảm, ánh mắt bình thản như nước, trầm mặc ít lời, kiệm chữ như vàng, làn da trắng nõn, trên người có hình xăm Kỳ Lân, loại hình xăm này là dùng nhựa của một loại thực vật có gai vẽ nên, bình thường trong suốt, chỉ khi nhiệt độ cơ thể vượt qua mức bình thường mới biến thành màu đen. Cho nên khi Muộn Du Bình đánh nhau kịch liệt hay bị kích động mạnh, hình xăm sẽ hiện ra. Thời cổ xưa người Miêu thường hay bị cảm/sốt, loại hình xăm này có thể dùng để kiểm tra thân nhiệt của trẻ nhỏ. Trang phục + Thường mặc áo mũ màu lam đã được giới thiệu qua trong quyển một, sau khi đánh nhau quần áo hay bị rách hỏng, lúc mất trí nhớ từng mặc quần đùi có hình hai con gà con trên mông. Trích đoạn “Chuẩn bị ổn thỏa xong xuôi, chúng tôi xếp tất mấy thứ đó lên phao nhỏ, sau đó cởi quần áo, chỉ mặc mỗi cái quần đùi rồi từ từ bước xuống hồ. Quần của Muộn Du Bình là do Bàn Tử mua, trên in hình hai con gà con, khiến Vân Thải cười đến suýt ngất.” – Âm sơn cổ lâu chương thứ 19 Đáy hồ. Nhờ đồng chí Bàn Tử chúng ta đã có hình ảnh gà con huyền thoại nhan nhản trong fan art Đạo mộ = + Đồ bảo hộ màu đen. Trích đoạn “Dáng người này vốn rất quen thuộc, nhưng trong một thoáng đó, tôi lại không nhận ra nổi. Hắn mặc bộ quần áo bảo hộ màu đen, sau lưng còn khoác một cái ba lô rõ to.” – Đạo Mộ Bút Ký, quyển 8 – hạ, chương 24 – Giao hẹn và dự tính ?. Giới thiệu nhân vật thần bí khó lường, thân thủ bất phàm, là người thừa kế chính thức chức vị trưởng tộc của gia tộc họ Trương. Ngón giữa và ngón trỏ dài khác thường, vững như Thái sơn, lực hai ngón tay đó cũng vô cùng mạnh mẽ. Máu của anh có thể xua đuổi trùng bọ, từng khiến bánh tông ngàn năm phải quỳ xuống. Vóc dáng cao gầy thư sinh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm mặc ít lời. Ngô Tà bí mật gọi anh là “Muộn Du Bình” bảo là bí mật nhưng thực chất bạn Tà gọi như vậy rất nhiều. Lúc mọi người gặp nguy hiểm anh đều ra tay tương trợ. Ngô Tà cũng nói rằng đi cùng Muộn Du Bình luôn có cảm giác cực kì an toàn. Anh biết dịch dung, giỏi đóng kịch, từng được Ngô Tà ví như diễn viên điện ảnh đạt giải Oscar. Hành tung xuất quỷ nhập thần, chuyên gia mất tích. Thân thế của anh vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp. [Theo nguyên tác] Trương câm điếc * nguyên là người của ông Tứ, do chú Ba mượn từ chỗ ông ta về, người đó luôn đi tìm lại ký ức đã mất của mình. Sau đó tại lần đào trộm mộ ở Xà Chiểu Quỷ Thành, anh đi vào khu “Vẫn Ngọc” **, đến lúc trở ra lại bị mất trí nhớ. Trong phần“Đạo Mộ Bút Ký chi Âm Sơn Cổ Lâu”, Ngô Tà và Bàn Tử đưa anh quay về thôn Ba Nãi, tiếp tục tìm kiếm ký ức đã mất, thân thế bí ẩn của anh dường như cũng dần trở nên rõ ràng. Sau khi vào Trương gia cổ lâu, hồi ức bắt đầu ghép nối với nhau, kết thúc chuỗi ngày không biết bản thân mình là ai của anh. * Trương câm điếc Tiểu Ca họ Trương, lại ít nói, hỏi không đáp nên bị chụp mũ là “câm điếc” suốt trên đường đi đó ”D ** “Vẫn Ngọc” theo như trong truyện giải thích thì đây là một loại thiên thạch đặc biệt có tính chất như ngọc thạch, cực kì quý hiếm vào thời cổ đại. Nếu không nhầm thì ở Xà Chiểu quỷ thành có nơi đoàn đạo mộ tìm thấy loại đá này, hình như vào đây xong quay ra thì anh bị mất trí nhớ, sau đó tuy anh cũng trở lại đây mấy lần lần nào cũng bần thần ngẩn người một hồi nhưng cũng không nhớ lại được gì thêm Explore Main Page Discuss All Pages Community Interactive Maps Recent Blog Posts Thập Chu Niên Tiêu Chuẩn Thần Thoại Tái Lâm Phong Bao Hỏa Bao Lâm Bao Sơn Bao Âm Bao Lôi Bao Nhất Tướng Thành Danh 2011 2012 2013 2014 2015 2022 Tinh Hỏa Liệu Nguyên Thiên Phủ Thiên Lương Thiên Cơ Thiên Đồng Thiên Tượng Thất Sát Giới Hạn Chuyên Chúc Kỳ Phúc Ẩn Sơn Chi Ngọc Thần . Võ Bách Chiến Hổ Bí Kỳ Nhân Dị Sỹ Kế Tương An Xuất Bút Thiệt Như Chuyên Đậu Khấu Sao Đầu Hoàng Gia Quý Trụ Vãng Giả Khả Gián Chương Đài Xuân Vọng Cẩm Sắt Lương Duyên Hoạt Động Chuyên Chúc Văn Hòa Loạn Võ Trục Lộc Thiên Hạ Tự Tẩu Kỳ Thượng Binh Phạt Mưu Thích Hoạn Chi Tranh Binh Lâm Thành Hạ Thiên Lý Đan Kỵ Phong Hỏa Liên Thiên Võ Tướng Liệt Truyện Hoàng Cân Chi Loạn Chư Hầu Phạt Đổng Từ Châu Phong vân Trung Nguyên Lang Yên Hao Hổ Bi Ca Quần Anh Oái Tụy Vô Song Thượng Tướng Tài Tử Giai Nhân Chi Lan Ngọc Thụ Thiên Hạ Quy Tâm Đại Hán Đồ Cao Giang Hồ Chi Viễn Huyền Hồ Tế Thế Túng Hoành Bãi Hạp Khuông Đỉnh Viêm Hán Thái Bình Giáp Tử Dị Quân Đột Khởi Online Mobile Đại Lục Mobile TW/Eng Chế Độ Chế Độ Chuẩn Quốc Chiến Vương Triều Chiến Khoái Nhạc Mobile Đại Lục Mưu Công Thiên Thái Hư Huyễn Cảnh Online Thiên Lý Tẩu Đan Kỵ Thủ Vệ Kiếm Các Trung Đảm Anh Kiệt Chư Hầu Phạt Đổng Quyết Chiến Hổ Lao Quan Long Chu Chi Độ Thập Chu Niên Quan Độ Chi Chiến Văn Hòa Loạn Võ Thiên Thư Loạn Đấu Thập Điện Diêm La Khu Quỷ Trục Tà Thần Võ Tái Thế Niên Thú Danh Sách Tướng Chế Độ Quốc Chiến Vương Triều Chiến Thế Lực Tào Ngụy Thục Hán Đông Ngô Quần Hùng Tây Tấn Thần Danh Sách Bài Đánh Bộ Quân Tranh Bộ Ứng Biến Chức Năng[] Khi Sát mục tiêu không còn bài trên tay, mục tiêu sẽ bị mất 2 máu. Chú Thích[] Community content is available under CC-BY-SA unless otherwise noted. Fan Feed Chuyện thứ hai Hắc Kim Cổ Đao 【Ngô Tà thị giác】 Tác giả Tử Tang Editor Phi Phi Ngô Tà lớn bằng này còn chưa gặp được ai như vậy… cùng ở dưới một mái hiên nhưng có thể cả ngày cũng không nói với y câu nào… Muộn Du Bình đáng chết1, y đứng trước cửa phòng Tiểu Ca nghĩ như vậy. Muộn Du Bình kia tới tiệm đồ cổ của y cũng được bốn năm ngày, lời có thể nói vẫn chưa tới bốn năm câu. Mỗi ngày không phải ngủ thì là nhìn lên xà nhà ngẩn người. Thỉnh thoảng mất tích mấy canh giờ, hỏi hắn đi đâu vậy cũng không trả lời, đơn giản là muốn làm người ta nghẹn chết! Tiểu Tam Gia rất ấm ức, nhưng vẫn ổn định tâm trạng, gõ cửa phòng Tiểu Ca. Cửa mở ra trong nháy mắt, Ngô Tà nghiêm túc nghi ngờ hắn căn bản vẫn luôn đứng sau cửa, chỉ chờ người khác gõ cửa. Muộn Du Bình dùng đôi mắt đen như mực nhìn y chằm chằm, lẳng lặng hỏi “Có gì chỉ bảo”… Tiểu Tam Gia càng thêm uất ức, cắn rang, vẫn rất tận tình đưa bức thư Vương Minh vừa giao đến cho Muộn Du Bình. 【Cháu cả, chú và Phan Tử buổi tối sẽ tới. Nhớ làm món cá chua. Chú Ba.】 Muộn Du Bình xem xong thư, trả tờ giấy dúm dó lại cho Ngô Tà, mặt vô biểu tình quay đầu đi định đóng cửa —— Tiểu Tam Gia lúc này đã một bụng ấm ức, “binh” một tiếng dùng tay chèn ở khung cửa, nghiến răng nghiến lợi nói với Muộn Du Bình “Tiểu Ca, trong nhà không có thức ăn, phiền ngài theo tôi đi chợ một chuyến.” Vì vậy, chợ bán thức ăn náo nhiệt nhất góc thành khu, liền xuất hiện một nam nhân xa lạ vận một thân trường sam vải gai màu đen, lạnh lùng suốt buổi, bị Ngô gia Tiểu Tam Gia kéo đi khắp nơi chém giá. “Tiểu Tam Gia, vị này chưa từng thấy qua, là thân thích của quý phủ?” A Quý bán dưa lưới chen vào hỏi. “Ừ, coi là vậy đi.” Ngô Tà ôm một trái dưa lưới, ước lượng cân nặng, trong lòng tính toán giá cả, “Trái này nhiều nhất giá hai mươi xu, tiểu gia ôm đi~” nói xong lấy trong túi ra hai đồng ken. A Quý vẻ mặt đau khổ nhận lấy tiền. Ngô Tà vừa nghiêng đầu, lại phát hiện Tiểu Ca đang đứng bên cạnh hàng gia cầm, ngẩn người nhìn chằm chằm một đám gà con mới nở. Y không khỏi buồn cười, chẳng lẽ Muộn Du Bình này thích gà con vàng vàng? Đột nhiên, gian hàng bên cạnh dưa lưới có một đám người chen tới, ồn ồn ào ào xô xô đẩy đẩy, một người mặc áo bẩn thỉu trong đó đẩy Tiểu Tam Gia lảo đảo một cái, đã vậy cũng không nói xin lỗi mà nghiêng người chạy ra —— Không đúng! “Cái ông nội ngươi! ” Ngô Tà vừa sờ ngực lập tức kêu to lên, “Túi tiền của tiểu gia ——” Trương Khởi Linh vừa nghe tiếng kêu của Ngô Tà lập tức xoay người, phóng tầm mắt xác định được tên trộm, nhấc chân giẫm lên giá gỗ chất đầy dưa lưới, tung người nhảy lên không, phóng qua đỉnh đầu đám người, sau khi tiếp đất chỉ cách tên trộm vài thước. Nhưng hắn vẫn không nhanh bằng Ngô Tà Tiểu Tam Gia nổi sùng cầm trái dưa vàng óng bên tay, hung hăng ném vào đầu tên trộm —— Trực tiếp trúng mục tiêu. Trương Khởi Linh đồng thời nhanh nhẹn nhảy lên, đầu gối thúc vào lưng người nọ ép hắn xuống đất. Tiểu Tam Gia lúc này mới chậm rãi vạch đám người đi tới, lộ ra một nụ cười người súc vô hại “Giải lên quan!” Ở phòng tuần bộ phí không ít thời gian, chờ hai người xách giỏ thức ăn trở lại Tây Linh Ấn Xã, trời chiều cũng đã đỏ rực. Ngô Tà vừa bước vào cổng, đã nghe tiếng Vương Minh hết sốt ruột lại lo lắng “Vị gia này, xin ngài đừng động vào cái chậu thanh ngọc này mà, là hàng thật thời Càn Long đấy, nhỡ rơi vỡ lão bản chắc chắn lột da tôi!” “Hắc hắc hắc, sợ cái gì, rơi hỏng tôi đền cậu một một cặp thời Bắc Tống~” Hắc Nhãn Kính vừa nói dùng đầu ngón tay lật tới lật lui chậu thủy tiên bằng thanh ngọc, Vương Minh bị dọa sợ đến sắp khóc. “Tề đoàn trưởng,” Tiểu Tam Gia mở miệng, “Chậu thanh ngọc này hiện trị giá ba vạn pháp tệ, hơn nữa tiểu gia tôi chỉ thu giấy năm đồng có đóng dấu Trung Hoa thư cục.” Hắc Nhãn Kính nghe vậy lập tức thả chậu trở lại, mỉm cười nói, “Èo ui, Tiểu Tam Gia thứ tội, chỗ ngài quá nhiều đồ tốt, nhịn không được~” Ngẩng đầu lại thấy Trương Khởi Linh không nói một lời, đầy tay nào cá, dưa cùng thức ăn xách ra hậu đường, “Tiểu Tam Gia ngài thật là kiên nhẫn,” Hắc Nhãn Kính thở dài nói, “Có thể sai được Câm Điếc chạy việc, trừ Tứ A Công, ngài là người đầu tiên đấy.” Ngô Tà lơ đễnh lắc lắc tóc con che trước mắt “Quá khen.” nói xong liền nhét tất cả nguyên liệu đang cầm vào tay Hắc Nhãn Kính, nhìn gã cười mát mẻ, “Phiền Tề đoàn trưởng cũng tới phòng bếp giúp một tay đi.” Trong phòng bếp một bãi rối ren —— nói đúng hơi, là Vương Minh một bãi rối ren. Tay trái thêm bột vào canh, tay phải cắt đậu hủ, miệng còn không ngừng phân phó “Tề đoàn trưởng, phiền ngài bóc măng giùm! Tiểu Ca, ngài đừng nhìn nữa, cá kia không được để sống, ngài trụng sơ qua! Lão… lão bản, nồi kia phải để mở, ngài hé ra một chút!” “Vương Minh cậu càng ngày gan càng lớn nhỉ, dám sai tôi giúp cậu mở nồi.” Ngô Tà ngồi chồm hổm dưới đất, ngón tay búp hành chọt vào dưa lưới, “Tháng sau trừ một nửa tiền.” “Lão bản!!” Vương Minh hoàn toàn tuyệt vọng, vẻ mặt đưa đám nghiền đậu hủ trong tay đến nát bấy. Tiểu Tam Gia lại vờ như không thấy, tin chắc tiểu nhị nhà mình nên nhẫn nhục như thế mới tốt. Đứng dậy lon ton chạy đến bên cạnh Muộn Du Bình, đưa tay về phía hắn “Tiểu Ca, cho tôi mượn loan đao của anh một chút.” Muộn Du Bình đối diện con quế ngư mập mạp không biết đang nghĩ gì, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, đôi mắt đen như mực nhìn chòng chọc Ngô Tà một hồi, lại thật sự xoay người trở về phòng cầm miêu đao đưa cho y. “Hừ hừ,” Ngô Tà vén tay áo lên, tính ham chơi nổi lên, “Tiểu gia hôm nay phải giết ngươi, trái dưa!” tiếng nói chưa dứt đã giơ miêu đao lên, thế như cầu vồng chém xuống —— Miêu đao lại chỉ nhàn nhạt cắt vào vỏ dưa, cắm vào phần ruột rồi cũng không động đậy nữa. “Tiểu Tam Gia, ngài đây cũng quá trói gà không chặt rồi~” Hắc Nhãn Kính cười không dứt. “Dưa này chưa chín, tiểu gia ngày mai sẽ đi tìm A Quý tính sổ.” Ngô Tà nắm chuôi miêu đao, làm thế nào cũng không rút đao ra được, phồng má đến đỏ bừng. Muộn Du Bình lại đi tới, đưa hai ngón tay kỳ lạ ra, trông rất nhẹ nhàng gõ một cái lên sống đao —— Miêu đao “Soạt!” một tiếng bổ thẳng xuống, dưa lưới mập dày chia ra làm hai. Tiểu Tam Gia chết trân tại chỗ chừng hai phút, xoay người vỗ vỗ vai Muộn Du Bình, “Tiểu Ca, sau này bổ dưa xắc thức ăn đều giao cho anh.” Cứ thế nhốn nháo chừng hai canh giờ, khi Ngô Tam Tỉnh cùng Phan Tử bước vào Tây Linh Ấn Xã, thức ăn đã sớm dọn đủ lên bàn. Nấm mèo trộn chua ngọt, măng kho xì dầu, canh rau nhút Tây hồ, thịt hấp lá sen, đầu cá nấu đậu hủ, gà bát bảo, còn có món cá chua độc quyền của Vương Minh, lấp kín một bàn vuông. Ngô Tà ra đón, cười đùa gọi một tiếng chú Ba. Ngô sư trưởng của hạt Giang Chiết lập tức không giữ được vẻ mặt hồ ly lạnh lùng nữa, giơ tay lên xoa đầu thằng cháu cả “Thế nào, hai người kia không làm khó dễ cháu chứ?” “Ai dám làm khó cháu chứ.” Ngô Tà bày bộ chén đũa cuối cùng, “Tiểu gia cháu thế mà chế phục Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính đến là ngoan ngoãn.” “Hừ, chu Ba đây còn không biết mày, cũng chỉ giỏi nói mồm thôi.” Ngô Tam Tỉnh cởi áo lông đen xuống, Phan Tử lập tức đón lấy đem vào trong treo. Mọi người nghe tiếng động ra ngoài nghe ngóng. Chủ khách gặp nhau, nhường chỗ ngồi vào bàn, tất nhiên không nói lời nào. Ngô Tam Tỉnh ngồi hướng nam, phó quan của ông là Phan Tử luôn ngồi bên tay trái ông. Hắc Nhãn Kính ngồi bên phải ông trong bàn, sau đó theo thứ tự là Muộn Du Bình và Ngô Tà. “Ngô sư trưởng, nghe danh không bằng gặp mặt,” Hắc Nhãn Kính nhìn qua vô cùng am hiểu kiểu tình huống trên bàn rượu này, bưng rượu lên liền thuần thục uống kính, “Sư trưởng quản lý một vùng Giang Nam rộng lớn này mười năm cũng không ai dám động, vì điều này, Hạt Tử phải uống~” “Hai vị quá khiêm nhường rồi,” Ngô Tam Tỉnh cười giảo hoạt, giơ ly rượu lên tặc lưỡi một cái, “Trong quân đều biết, Trương thượng úy cùng Tề trung úy, là chiến đao và quân pháo cường đại nhất quân đội Bắc Dương từ trước tới nay —— hai vị có thể tới Hàng thành là vinh hạnh của Ngô Tam Tỉnh ta.” Nói xong, Hắc Nhãn Kính và chú Ba lại là một màn hi hi ha ha tâng bốc nhau. Ngô Tà cùng Phan Tử cũng hiếm khi gặp mặt, hàn huyên mấy câu. Chỉ có Muộn Du Bình một chút phản ứng cũng không có, chỉ lo cúi đầu dùng bữa. Động tác hắn gắp thức ăn rất nhẹ, tựa hồ không dùng chút sức lực nào. Nhưng Ngô Tà biết, đó là bởi vì lực cổ tay hắn cực lớn lại có thể khống chế cực chuẩn xác. Vô cùng kỳ diệu, Tiểu Tam Gia ngây thơ nghĩ. “Nghe nói hai vị đoàn trưởng vốn mỗi người chỉ có hơn bốn trăm thủ hạ?” rượu quá ba tuần, Ngô Tam Tỉnh rút một điếu thuốc đưa cho Hắc Nhãn Kính, “Quân đoàn bình thường không phải đều biên chế gần hai ngàn sao…” lão hồ ly thắc mắc, trên mặt lộ vẻ biết rõ còn hỏi. “Nuôi một bầy chó không bằng dưỡng một con sói.” Mọi người hoàn toàn không ngờ Muộn Du Bình lúc này đột nhiên lên tiếng, ánh mắt cả bàn lập tức đồng loạt tia về phía hắn. Không ngờ, Trương Khởi Linh nói xong những lời này lại bắt đầu như không có gì tiếp tục dùng bữa, tựa như câu nói vừa rồi kia không phải do hắn nói. “Ha ha ha, cũng không hẳn,” Hắc Nhãn Kính lập tức đứng ra hòa giải, “Nhiều người chưa chắc dễ hành sự. Ngô sư trưởng không phải cũng thế sao, được xưng bốn vạn người một trưởng, trên thực tế mới không đến một vạn, hưởng lương bốn vạn quân đảng quốc, đồng thời còn làm nghề đãi đất rồi súng ống… mấy năm này kiếm chắc không ít?” “Nói hay nói hay!” Ngô Tam Tỉnh nheo lại mắt hít một ngụm khói, “Nuôi sống các huynh đệ thôi.” “Nói đi,” Muộn Du Bình đột nhiên buông đũa xuống, nâng mắt nhìn Ngô Tam Tỉnh, “Tìm chúng tôi làm gì?” “Ngô mỗ muốn gắp một lần lạt ma lớn.” Ngô Tam Tỉnh cũng không quanh co, nói thẳng, “Từ Hàng thành về phía bắc năm mươi dặm, dưới chân núi Tiêu sơn có một tòa hoàng lăng Nam Tống ảo diệu. Tuyệt đối là một cái đấu béo bở.” “Ngô sư trưởng nếu đã biết ở đó có đấu, sao không tự mình đi đào,” Hắc Nhãn Kính cũng hỏi thẳng, “Biết rõ tôi cùng Câm Điếc giá cao, tội gì nhất định phải phân vào cùng một chén canh?” Ngô Tam Tỉnh cười đứng lên “Hai vị trên đường cũng xưng Nam Hạt Bắc Ách, loại đấu béo này dĩ nhiên là phải tìm người đáng tin cậy nhất mới có thể đào sạch sẽ. Không mời các người thì mời ai? Hơn nữa…” ông dừng một chút, “Trước khi tìm đến mộ người chết còn phải qua một ải người sống —— là bọn giặc cỏ chiếm cứ ở Tiêu sơn. Đám giặc cỏ đó cũng coi như là khách quen mua súng của tôi, không tiện ra mặt. Cho nên mời hai vị lạ mặt ra tay.” Nghe vậy, mặt Ngô Tà không được tự nhiên giật giật, đặt đũa xuống ăn cũng không vô nữa… tên giặc cỏ mập mạp mà chú Ba nói, y thế mà lại rất quen thuộc. Không ngờ chú Ba hôm nay vì minh khí trong hoàng lăng kia, lại phải… “Ai da, khó trách người đời đều thích gọi Ngô sư trưởng là lão hồ ly, kiểu đổ đấu thuê một đá hai chim này, thật đúng là chỉ có tôi và Câm Điếc có thể làm được.” biểu cảm của Hắc Nhãn Kính khuất sau kính râm, nhìn không rõ lắm, “Công việc này chúng tôi có thể nhận, nhưng từ lúc trốn được khỏi chỗ Tứ A Công, chúng tôi trừ những cận vệ binh thân cận nhất ngoài kia thì cái gì cũng không mang, ngay thứ gì đó trông như súng cũng không.” “Cái này thì dễ,” Ngô Tam Tỉnh nháy mắt với Ngô Tà, “Ngày mai dẫn hai vị gia đến hí viên tìm Giải Tử. Tiền ghi hết vào sổ của tiệm nó.” Ngô Tà gật đầu một cái, nghĩ đến ngày mai có thể gặp Tiểu Hoa, tâm tình mới khá hơn chút. Vấn đề trọng yếu nhất đã bàn xong, hai bên cũng không nói gì nữa, chẳng bao lâu thì giải tán. Ngô Tà cũng nổi lòng tốt, không bắt Vương Minh ở lại đến giờ đóng cửa tiệm mà cho cậu về nhà. Cửa tiệm lớn như thế chỉ còn lại hai người y và Muộn Du Bình. Tiểu Tam Gia chậm rãi đóng cánh cổng gỗ du lại, buột khóa. Gió đêm đầu xuân thổi qua khung cửa sổ chạm rỗng khiến người ta nhẹ nhàng khoan khoái. Ngô Tà đứng trước cửa sổ một hồi mới chịu đóng cửa. Xoay người lại, lại thấy Muộn Du Bình đứng trước một kệ hàng đầy bụi bặm, thò tay móc từ tầng dưới cùng ra một món bọc màu xanh xám thật dài. Muộn Du Bình thả bọc ấy lên khay trà, mở ra, lộ ra một thanh trường đao dài hơn thuớc, vỏ đao toàn thân đen tuyền, ngoài vỏ khắc đầy những hoa văn vàng kim phức tạp. Mắt Muộn Du Bình lóe lên một tia sáng, hắn rút đao ra khỏi vỏ. Chỉ thấy thân đao đen bóng dưới ánh đèn hiện ra màu vàng bóng loáng, giống hệt Hắc Kim Cổ Đao được ghi lại trong bút ký của gia gia. Ngô Tà kinh ngạc nói không nên lời, bởi y hoàn toàn không nhớ rõ mình từ lúc nào mua vào thứ Long Tích Bối tuyệt phẩm như thế. Muộn Du Bình cầm đao khua qua khua lại mấy cái, hiển nhiên hết sức vừa ý, liền mở miệng hỏi “Bao nhiêu tiền?” Lần này lại làm khó Ngô Tà. Bởi y không nhớ rõ cái giá lúc mình mua vào, tự nhiên cũng sẽ không ước chừng được nên bán ra bao nhiêu. Huống hồ, người mua lại là Tiểu Ca… Suy nghĩ một hồi, Ngô Tà nói “Bảo vật chân chính đều là vô giá. Tiểu gia tôi thật không nhớ nổi mua vào cái Long Tích Bối này lúc nào, Tiểu Ca nếu anh thích, tôi và anh đổi đi.” Muộn Du Bình hơi nheo mắt, lẳng lặng hỏi, đổi cái gì? “Con ngựa vàng của anh, chính là con ngựa gầy thiệt gầy đó,” Ngô Tà có chút ngại ngùng cười, “Tiểu gia từ lần đầu tiên thấy nó thật ra đã thích rồi, rất giống con ngựa Lư Đản Đản tôi cưỡi ngày bé. Tôi dùng Hắc Kim Cổ Đao đổi ngựa của anh, được không?” “Thành giao.” Muộn Du Bình nói xong, thu đao vào vỏ, động tác gọn gàng lưu loát lại còn mang theo một mảng quang ảnh. Nhưng Ngô Tà vẫn không bỏ lỡ khoảnh khắc khóe miệng hắn tựa hồ cong lên rất khẽ. Tiểu Ca cười lên trông thật đẹp, Tiểu Tam Gia ngây thơ nghĩ. ====================================== Chú thích 1 Nguyên văn ai thiên đao đích Muộn Du Bình 挨千刀的闷油瓶, trong đó “ai thiên đao” lấy từ câu nói “thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử”, nữ sinh Trung Quốc thường dùng mắng bạn trai khi dỗi v

hắc kim cổ đao